Thơ tình Xuân Diệu luôn mang một sức hút riêng, khiến người đọc xao xuyến bởi những cảm xúc chân thành, mãnh liệt và đầy say mê. Là một trong những thi sĩ hàng đầu của nền văn học Việt Nam. Với lối viết tinh tế, những dòng thơ của ông khắc họa những rung động của trái tim yêu, khát khao được sống trọn vẹn từng khoảnh khắc bên người mình yêu. Hiện nay, nhiều bạn trẻ mượn thơ của Xuân Diệu để bày tỏ tình cảm, thả thính,… Bài viết này sẽ tổng hợp những bài thơ của nhà thơ Xuân Diệu bất hủ và hay nhất!
- Yêu nhanh cưới vội, cặp TikToker đình đám thông báo tin sốc
- LMHT: Không chỉ Minh Nghi, nữ MC xinh đẹp tại CKTG 2019 cũng khiến người hâm mộ không hài lòng vì cách đặt câu hỏi đây này!
- Đẳng cấp tuyển dụng nhân sự như Elon Musk: Chỉ hỏi 1 câu là biết ai là kẻ chém gió, có bằng tiến sĩ cũng bị loại nếu không đáp ứng được những tiêu chí này
- Trâm Anh: “Xin lỗi vì đã làm mẹ buồn”, cho rằng tiền chỉ cần kiếm đủ để không phải đói thôi
- Cộng đồng mạng xôn xao việc một người đàn ông Ấn Độ qua đời khi đang xem Avengers: Infinity War
Bạn có biết Xuân Diệu là ai?
Xuân Diệu – Ông hoàng thơ tình Việt
Bạn đang xem: Tuyển tập những bài thơ tình Xuân Diệu hay, bất hủ, đọc là xao xuyến
Nhiều bạn dùng câu thơ tình của Xuân Diệu nhưng lại biết nhiều về ông.
Xuân Diệu (2/2/1916 – 18/12/1985), tên thật là Ngô Xuân Diệu, là một gương mặt tiêu biểu trong phong trào Thơ mới của Việt Nam ở đầu thế kỷ XX. Không chỉ là nhà thơ, ông còn là nhà báo, nhà văn, nhà phê bình và nhà hoạt động chính trị.
Xuân Diệu được mệnh danh là “ông hoàng thơ tình” nhờ phong cách thơ nồng nàn, đầy sức sống và cảm xúc mãnh liệt. Với những đóng góp lớn lao cho văn học hiện đại Việt Nam, Xuân Diệu đã được nhà nước vinh danh bằng Giải thưởng Hồ Chí Minh về văn học và nghệ thuật (1996).
Tóm tắt cuộc đời của ông:
Năm 1916, Xuân Diệu sinh ra tại làng Trảo Nha, huyện Can Lộc, tỉnh Hà Tĩnh, nhưng lớn lên cùng mẹ ở Gò Bồi, thôn Tùng Giản, xã Phước Hòa, huyện Tuy Phước, tỉnh Bình Định. Ông là con của ông Ngô Xuân Thọ và bà Nguyễn Thị Hiệp.
Năm 1936, Xuân Diệu ra Huế học và kết bạn với Huy Cận, một tri kỷ trong đời thơ của ông. Sau khi tốt nghiệp tú tài vào năm 1937, ông tiếp tục ra Hà Nội học Luật, đồng thời bắt đầu viết báo và gia nhập nhóm Tự Lực văn đoàn.
Cuối năm 1940, ông vào Mỹ Tho (nay thuộc Tiền Giang) làm việc với vai trò viên chức thương chánh. Đến năm 1942, Xuân Diệu trở lại Hà Nội, kiếm sống bằng nghề viết văn, và vào năm 1944, ông gia nhập phong trào Việt Minh.
Trong những năm kháng chiến, ông lên Việt Bắc hoạt động văn nghệ cách mạng. Sau khi hòa bình được lập lại, Xuân Diệu sống và làm việc tại Hà Nội cho đến khi qua đời.
Thơ tình yêu 2 câu của Xuân Diệu
tuyengiaothudo.vn Review sẽ chọn lọc một số câu thơ tình Xuân Diệu 2 câu từ những bài thơ của Xuân Diệu để bạn dễ dàng dùng làm cap, stt thả thính nhé! Dưới đây là những câu thơ tình bất hủ của Xuân Diệu:
Thơ Xuân Diệu về tình yêu
1. Anh không xứng là biển xanhNhưng anh muốn em là bờ cát trắng
2. Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
3. Người ta khổ vì thương không phải cách,Yêu sai duyên và mến chẳng nhằm người.
4. Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều,..
5. Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vãĐến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”
6. Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất,Anh cho em, kèm với một lá thư.
7. Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm,Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
8. Anh xin làm sóng biếcHôn mãi cát vàng em
9. Trời ơi, ôm lấy say sưaMặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòng
10. Hôn em ngàn thuở chưa xuêẤp yêu da thịt, gắn kề tâm linh
11. Tình yêu bảo: “Thôi các ngươi đừng khóc,Các ngươi sẽ đoàn viên trong mộng ngọc!
12. Không phải anh hôn đôi mắtAnh hôn cái nhìn của em
13. Yêu là chết trong lòng một ítVì mấy khi yêu mà đã được yêu.
14. Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em.
15. Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtĐem cho em là đã mất đi rồi!
16. Anh lấy thịt xương đâu chứa đầy mộng ướcAnh lấy gì biến hoá để thành em?
>>> Xem thêm:
Thơ tình Xuân Diệu hay, nồng nàn, say đắm
Tuyển tập những bài thơ tình hay và bất hủ của Xuân Diệu dưới đây sẽ đưa bạn vào thế giới lãng mạn đầy màu sắc, nơi tình yêu được thể hiện qua ngôn từ đằm thắm, thiết tha và không kém phần đắm say:
Thơ tình Xuân Diệu
1. Bài thơ “Yêu”
Yêu là chết ở trong lòng một ítVì mấy khi yêu mà chắc được yêuCho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêuNgười ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệtTưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!- Yêu là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịtNhững người si theo dõi dấu chân yêuVà cảnh đời là sa mạc cô liêuVà tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
2. Bài thơ “Tình thứ nhất”
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtĐem cho em kèm với một lá thưEm không lấy là tình anh đã mấtTình đã cho không lấy lại bao giờ
Thư thì mỏng như suốt đời mộng ảoTình thì buồn như tất cả chia lyXếp khuôn giấy để hoài trong túi áoMãi trăm lần mới gấp lại đưa đi
Em xé như lòng non cùng giấy mớiMây dần trôi hôm ấy phủ sơn khêThôi thôi nhé, hoa đã sầu dưới đấtCười trên cành sao được nữa em ơi!
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhấtĐem cho em là đã mất đi rồi!
Bài thơ “Tình thứ nhất”
3. Bài thơ “Dỗi”
Mặt trăng anh trả cho trờiVườn hoa anh trả cho người tới thămHồ Tây chiều ấy mưa dầmAnh xin trả lại cho năm tháng dài.
Nhìn em trong phút giây thôiMà anh đã ngỡ đất trời buồn tênhCõi đời anh thấy nhạt thênhTưởng anh không được cùng em chung nhìn.
4. Bài thơ “Tương tư chiều”
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm;Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ emKhông gì buồn bằng những buổi chiều êm.Mà ánh sáng đều hòa cùng bóng tối.Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành;Mây theo chim về dãy núi xa xanhTừng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽKhông gian xám tưởng sắp tan thành lệ
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em!Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi,Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi.(Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!)Anh một mình, nghe tất cả buổi chiềuVào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnhAnh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơiAnh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời.Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm!Gió bao lần từng trận gió thương đi,- Mà kỷ niệm, ôi, còn gọi ta chi…
5. Bài thơ “Phải nói”
Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ?Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiềuAnh biết rồi, em đã nói em yêuSao vẫn muốn nhắc một lời đã cũ?
-Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủNếu em yêu mà chỉ để trong lòng;Không tỏ hay, yêu mến cũng là không.Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạchAnh thèm muốn vô biên và tuyệt đíchEm biết không? Anh tìm kiếm em hoàiSự thật ngày nay, không thật đến ngày mai .Thì ân ái có bao giờ lại cũ?
Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủPhải nói yêu, trăm bận đến nghìn lầnPhải mặn nồng cho mãi mãi đêm xuânĐem chim bướm thả trong vườn tình áiEm phải nói, phải nói và phải nóiBằng lời riêng nơi cuối mắt, đầu màyBằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều sayBằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riếtBằng im lặng, bằng chi anh có biếtCốt nhất là em chớ lạnh như đông.Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòngChớ yên ổn như mặt hồ nước ngủYêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.
6. Bài thơ “Đứa con của tình yêu”
Anh ước đôi ta có conCon giống em đẹp nhìn không chánGiống đôi mắt, giống hình gương tránCon mang tình xán lạn đôi ta
Con giống em, con cũng giống chaGiống cái mũi thật thà thẳng sốngNhìn gần giống trông xa cũng giốngCũng mái đầu dợn sóng Quy Nhơn
Nhưng con ta nó giống em hơnGiống đi đứng, nghĩ suy, ăn nóiDuy chẳng giống cái nư khi dỗiLúc em hờn, trời cũng phải thua
Muốn hoà kẽ tóc với chân tơMuốn thịt xương ta nở vạn mùaEm hỡi! Đứa con tình ái ấy”Tình yêu chưa đã, mến chưa bưa”.
Bài thơ “Đứa con của tình yêu”
7. Bài thơ “Xa cách”
Có một bận em ngồi xa anh quáAnh bảo em ngồi xích lại gần hơnEm xích gần thêm một chút: anh hờn.Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa.Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vãĐến kề anh, và mơn trớn: “em đây!”Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiềuMà ta riết giữa đôi tay thất vọng.Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng.Em là em, anh vẫn cứ là anh.Có thể nào qua Vạn Lý Trường ThànhCủa hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mấtQuá khứ anh, anh không nhắc cùng em.Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gióAnh muốn vào dò xét giấc em mơ.Nhưng anh giấu em những mộng không ngờCũng như em giấu những điều quá thực…
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặtCho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:”Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!”.
8. Bài thơ “Đứng chờ em”
Trong buổi chiều hôm bóng nhá nhemAnh ra trước cổng đứng chờ emNhận từng vóc dáng từ xa tớiLọc lấy một hình anh thuộc quen
Anh thấy ai ai cũng vội vàngNhư chim hôm thoi thót về rừngNgười đi xe đạp đăm chiêu lắmNghĩ bếp nhà đang lửa bập bùng.
Anh cũng chăm xong cái bếp nhàTâm thành cơm nước dọn bưng raMột tuần mong đến hôm nay tiếpVào bát cho em vị đậm đà
Nhưng bóng hoàng hôn đặc lại rồiHình em anh thuộc thế mà – ôi!Mấy phen suýt nữa reo”Em đến”Lại ủi an lòng: “Hãy đợi thôi!”
Anh đứng như trồng, chẳng chịu điNhớ nhung vun được đức kiên trìAnh nhìn nét mặt người qua vộiThông cảm muôn đời những biệt ly
Nếu thức ăn kia gắp một mìnhTủi lòng, anh vẫn vững lòng tin.Thương em vất vả, anh quên hếtNỗi khổ mong chờ cháy dạ.
9. Bài thơ “Hỏi”
Một năm, thêm mấy tháng rồiThu đi, đông lại, bồi hồi sắp xuânGặp em, em gặp mấy lầnTưởng quen mà lạ, tưởng gần mà xa
Ai làm cách trở đôi taVì anh vụng ngượng, hay là vì em?Trăng còn đợi gió chưa lên,Hay là trăng đã tròn trên mái rồi?
Hằng ngày em nói bao lờiVới cha, với mẹ, với người xung quanhVới đường phố, với cây xanh,Sao em chưa nói với anh một lời?
Tương tư ăn phải miếng mồiĐứng đi trên lửa, nằm ngồi trong sươngPhải duyên, phải lứa thì thương,Để chi đêm thẳm ngày trường em ơi!
10. Bài thơ “Biển”
Anh không xứng là biển xanhNhưng anh muốn em là bờ cát trắngBờ cát dài phẳng lặngSoi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng-Thoai thoải hàng thông đứngNhư lặng lẽ mơ màngSuốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếcHôn mãi cát vàng emHôn thật khẽ, thật êmHôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lạiCho đến mãi muôn đờiĐến tan cả đất trờiAnh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạtNhư nghiến nát bờ emLà lúc triều yêu mếnNgập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanhNhưng cũng xin làm bể biếcĐể hát mãi bên gànhMột tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoáVà gió về bay toả nơi nơiNhư hôn mãi ngàn năm không thoả,Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
11. Bài thơ tình Xuân Diệu – “Hôn”
Trời ơi, ôm lấy say sưaMặt khao khát mặt, lòng mơ ước lòngHôn em nước mắt chảy ròngEm ơi như ngọn đèn chong vẫn chờ.Em hôn anh suốt một giờ,Anh hôn em mấy cho vừa lòng đauSao mà chia cách giữa xa nhauĐể cho tháng thảm ngày sầu thế em?
Chao ôi mãi mãi mất tìm,Thấy rồi sung sướng ta đem nhau về.Hôn em ngàn thuở chưa xuê Ấp yêu xương thịt, gắn kề tâm linh.Chiêm bao mà chẳng mơ lòng,Rõ ràng chân thật như trong cuộc đời.
12. Bài thơ “Biết tạc đâu ra em của anh?”
Đôi ta dừng. Em đi vào lối cỏAnh nhìn theo dáng nhỏ bước xa dầnAnh thuộc tay em, anh thuộc bàn chânEm như từ trong anh bước ra đường cái.
Anh thuộc mắt em, anh thuộc tóc emAnh như vỏ mà em là ruột quảÔi một trái luôn chia làm hai nửaMỗi lúc em về rồi lại đi.
Đó là một sớm mai cách đây tuần lễHình em đi – anh bỗng nghĩ bàng hoàng:Nếu ngày nào em hết ở cùng anhNếu đến khi anh không còn em nữa.
Anh biết tạc đâu ra một người như thế,Anh ấp iu mang mẻ làm saoAnh biết lấy đâu ra, anh biết lấy đâu vàoAnh biết mượn đất trời sao cho được?
Anh lấy thịt xương đâu chứa đầy mộng ướcAnh lấy gì biến hoá để thành em?Anh bóp vụn ngày, anh xé nát đêmAnh vá víu những người trên trái đất.
Người ta có thể vô cùng xinh đẹpCó thể thông minh, có thể rạng ngời,Có thể yêu anh đi nữa, em ơi!Anh không thể kiếm tìm em đâu cả!
Đó là một sớm mai cách đây tuần lễDáng em đi – in mai mãi bóng hìnhNếu ngày em chẳng cùng anh nữaBiết tạc đâu ra em của anh?
13. Bài thơ “Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt em”
Hoa đẹp là hoa nhìn với mắt emCửa sổ là khung có hình em ở giữaTách nước – là ngón tay em cầmQuyển sách chao đèn là bóng em đọc mở
Đường nhựa là đường in dấu vạn chânDuy có một dấu chân – em yêu dấuTàu điện là tàu một đêm anh tiễn em điEm có nhớ một buổi chiều ta dạo trong sân Văn Miếu
Vũ trụ là chốn anh được gặp emThời gian là nơi anh với em sinh cùng thời đạiEm ơi! Em đã mở cho anhCánh cửa vô cùng, xin chớ bao giờ khép lại ….
14. Bài thơ “Hôn cái nhìn”
Không phải anh hôn nơi mắtAnh hôn cái nhìn của emMắt em một vừng yêu mếnThắt anh trong lưới êm đềm
Anh nhớ mãi một bến xeĐến đó hai ta từ biệtEm yên lặng. – Anh lắng ngheMắt em nghìn vạn tơ se
Từ hôm ấy đôi mắt emLà ảnh cuối cùng anh giữĐi xa anh cứ nhớ hoàiMột trời mắt em tình tự
Xin em cho phép anh hônCái nhìn em, gương tâm hồnCái nhìn em trong không gianTrong hồn anh giữa chứa chan.
15. Bài thơ “Gửi hương cho gió”
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳmĐem gởi hương cho gió phũ phàng!Mất một đời thơm trong kẽ núi,Không người du tử đến nhằm hang.
Hoa ngỡ đem hương gởi gió kiều,Là truyền tin thắm gọi tình yêuSong le hoa đợi càng thêm tủi,Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió câmDưới rừng hương đẹp chẳng tri âm,Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,Lặng lẽ hoàng hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương;Biết mấy lòng thơm mở giữa đườngĐã mất tình yêu trong gió rủi,Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Thiên hạ vô tình nhận ước mơNhận rồi không hiểu mộng và thợ..Người si muôn kiếp là hoa núiUống nhụy lòng tươi tặng khách hờ.
16. Bài thơ “Anh là người bạc bẽo”
Ngẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo,Em yêu rồi, anh đã vội quên ngayMới hôm kia tình tự đến mê saySang bữa nay anh làm như mất hết.
Anh đòi mãi như một kẻ keo kiệt,Trong hồn anh tình ái chẳng lâu sao?Anh không chắt chiu dành dụm tí nào,Là đất xấu hạt gieo không nảy nở.
Nên anh mới luôn luôn nghèo khổGiận hờn như anh chẳng được em yêuMà thật ra em yêu dấu rất nhiềuNgẫm cho kỹ anh là người bạc bẽo.
17. Bài thơ ”Trăng”
Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…Im lìm, không dám nói năng chi.
Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,Cho gió du dương điệu múa cành;Cho gió đượm buồn, thôi náo độngLinh hồn yểu điệu của đêm thanh.
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.
Bài thơ “Trăng”
18. Bài thơ “Bóng đêm biếc”
Bóng đêm biếc thở đều hơi gió mát,Chung quanh ta im lặng đã buông rèm,Gió xa quá, trời xuân êm bát ngát;Biết lời gì nói hết được yêu em.
Một phút vắng chất đầy muôn nỗi nhớ,Bảy hôm xa đem lại một giờ gầnMắt giữa mắt nhìn nhau vui nức nở,Lòng bên lòng, chân cũng luyến bên chân.
Em có đôi tay anh cầm tất cả;Anh chỉ một lòng, em đã chiếm riêngBóng êm ái phủ đầu nghiêng vai ngảMôi giao hoà trao viên ngọc thiêng liêng.
Sao muôn chấm cứ mơ hồ toả mộng!Anh đưa em vào nghỉ giữa lòng đêmGiữa lòng anh tơ giăng như mắc võngEm nằm đi – anh ru giấc êm đềm.
Những bài thơ tình của Xuân Diệu luôn mang một sức hút đặc biệt, chạm đến trái tim người đọc qua từng câu chữ. Với ngôn từ tinh tế, lãng mạn, và đầy khao khát, thơ của ông khiến ta cảm nhận rõ nét những rung động sâu sắc của tình yêu. Xuân Diệu đã dùng chính trái tim mình để thổi hồn vào thơ, biến những câu thơ thành những lời tâm tình sâu lắng mà ai cũng có thể tìm thấy mình trong đó. Chắc chắn rằng thơ Xuân Diệu sẽ mãi mãi là nguồn cảm hứng cho những ai đang yêu và luôn khao khát yêu thương. Mong rằng bạn đã thích những bài thơ tình Xuân Diệu được tuyengiaothudo.vn Review chọn lựa!
Nguồn: https://tuyengiaothudo.vn
Danh mục: Tin tức