Mới đây, bài văn của một học sinh lớp 7 kể về cha mình khiến bất kỳ ai đọc cũng nghẹn ngào. Theo nội dung đăng tải, cô giáo đã chấm bài văn 9,5 điểm với lời bình “Bài văn thể hiện tình cảm rất chân thành, em nên cho cha đọc bài văn này như một lời cảm ơn và bày tỏ tình cảm chân thành của mình với cha”.
- [Cây Bút Vàng 2020] Game – Không chỉ là những hồi ức đẹp
- Facebook có tích xanh vẫn bị hacker xâm nhập, streamer nổi tiếng làng game bất lực cầu cứu
- Vì sao giá Bitcoin bất ngờ tụt mạnh xuống mốc 38000 USD, thổi bay 280 tỷ USD vốn hóa chỉ trong vài tiếng?
- Bị bóc mẽ nhan sắc thật “nặng gấp đôi” khi ra ngoài dạo phố, cô nàng hot girl mạng nhận cái kết bẽ bàng
- Troll bạn gái đang ngủ thành gà quay KFC, anh chàng khiến cộng đồng mạng cười bò và cái kết đầy bất ngờ
Dưới đây là bài luận của một học sinh lớp 7 miêu tả về cha của mình:
“Bố là tất cả! Bố ơi, Bố ơi! Bài hát ngây thơ, đáng yêu này có thể chạm đến trái tim của bất kỳ ai được bố che chở và chăm sóc từ khi còn nhỏ. Tôi cũng không ngoại lệ, đối với tôi, bố giống như một thế giới thu nhỏ, một thế giới tràn ngập tình yêu thương, một thế giới màu hồng ấm áp.
Bố tôi là một người đàn ông 40 tuổi, cao khiêm tốn một mét sáu mươi lăm. Tuy chỉ cao như vậy, nhưng lưng bố lại rất cao và khỏe, có thể che chở cho tôi khỏi mọi khó khăn trong cuộc sống. Khuôn mặt bố tôi hiện rõ nếp nhăn ở khóe mắt và những đốm đen trên mặt vì thường xuyên phải ra ngoài đường bụi bặm, nhưng bố luôn đưa cho tôi kem chống nắng và khẩu trang để sử dụng với lý do là “Bố, một người đàn ông, sao bố phải quan tâm đến những thứ đó nhiều thế? Các con gái nên chăm sóc da để sau này có thể lấy chồng”.
Xem thêm : Những kẻ dám mơ, dám đi tới và bừng lên rực rỡ
Mặc dù khuôn mặt của cha tôi có nhiều nếp nhăn, nhưng vẫn toát lên một luồng khí chất nhất định khiến người ta cảm thấy rất đồng cảm. Tôi thừa hưởng đôi bàn tay và đôi bàn chân to lớn của cha. Mặc dù mẹ tôi thường nói đùa rằng “Tôi thừa hưởng tất cả những nét xấu của cha”, nhưng tôi không biết tại sao tôi lại yêu đôi bàn tay và đôi bàn chân chai sạn của cha đến vậy. Đôi bàn tay đã dìu dắt tôi và đôi bàn chân đã cùng tôi bước qua những cột mốc và gian khổ của cuộc sống, làm sao tôi có thể không yêu chúng!
Có lần bà tôi kể rằng, đêm trước ngày tôi sinh, bố mẹ tôi đi taxi đến bệnh viện, nhưng đi được nửa đường thì xe bị xịt lốp, thế là bố tôi vội vã bắt xe ôm chở mẹ tôi đến bệnh viện trong khi bố đi mua hoa và đợi ngoài cổng bệnh viện.
Mẹ tôi chuyển dạ khó khăn lúc 2 giờ sáng và kết thúc lúc 12 giờ trưa. Khi bố tôi gặp tôi và mẹ tôi, mọi cảm xúc của ông bùng nổ. Ông khóc như một đứa trẻ khi ôm tôi trong tay.
Từ nhỏ, tôi đã gầy và thường xuyên ốm. Bố tôi không ngần ngại đưa tôi và mẹ đến bệnh viện vào đêm khuya khi tôi khó thở và sốt cao. Bố không ngần ngại chạy đến hiệu thuốc cách xa để mua thuốc cho tôi. Bố không ngần ngại đội mũ và đắp chăn để dỗ tôi ăn khi tôi quấy khóc. Khi tôi bắt đầu đi học, mặc dù nhà khá xa trường, bố tôi vẫn không ngần ngại đưa tôi đi học về vào buổi sáng và buổi chiều, hỏi thăm tôi và mua cho tôi xúc xích nóng như một phần thưởng vì đã học chăm chỉ!
Tôi nhớ hồi lớp 4, tôi đi chơi với bạn và quên nói với ông bà, thế là mọi người chạy khắp xóm tìm tôi. Bố tôi lái xe về nhà sau giờ làm khi nghe tin. Khi tôi về đến nhà, bố tôi và mọi người mắng tôi rất lâu, nhưng tôi biết họ làm vậy vì sợ tôi bị bắt cóc. Tôi hối hận lắm nên đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ không làm bố tôi và mọi người lo lắng cho tôi nữa.
Khi lớn lên, chúng ta sẽ lao vào vòng xoáy công việc, nơi mà chúng ta đặt tiền bạc và danh vọng lên hàng đầu và quên rằng trong căn nhà nhỏ bé ấy luôn có một người đàn ông to lớn đang chờ chúng ta về ăn cơm, luôn chờ chúng ta nói những lời yêu thương, luôn chờ đợi để ôm chúng ta vào lòng.
Bố ơi! Con của hiện tại không thể hiểu được cảm xúc của bố, không thể hiểu được những khó khăn mà bố phải gánh trên vai, nhưng con hứa rằng sau này con sẽ là người chăm sóc bố, gánh vác mọi thứ thay bố, con chỉ cần bố được hạnh phúc, con yêu bố nhiều lắm!
Chia sẻ về bài tập làm văn của con gái, chị Đào Thị Hồng Thuận (Hà Nội) cho biết: “Con gái tôi học tại Trường Tiểu học và THCS Everest. Khi đọc bài văn của con gái kể về bố của cháu, tôi thực sự xúc động.
Bình thường, cô ấy khá tình cảm và học hành chăm chỉ, nhưng chồng tôi và tôi không nghĩ cô ấy lại sâu sắc và viết một bài luận thực tế như vậy. Mỗi câu miêu tả về cha cô ấy, như mọi người nhận xét, đều cực kỳ thực tế và đúng với tính cách của chồng tôi, và cô ấy đã khéo léo đưa điều đó vào bài luận miêu tả về cha mình.
Thật lòng mà nói, đọc bài viết của bạn, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. Chúng tôi không mong gì hơn, chỉ mong con luôn khỏe mạnh và lớn lên với những điều giản dị và tươi đẹp nhất. Chúng tôi sẽ luôn ở bên con.”
Hoàng Thành
Nguồn: https://tuyengiaothudo.vn
Danh mục: Tin tức