Bài viết của tác giả Nguyễn Vũ Thiên Anh gửi tham dự cuộc thi Cây bút vàng 2020, ban biên tập chỉ chỉnh sửa lại cách trình bày cho phù hợp.
- “Rosé Việt Nam” xả loạt ảnh đi xem concert, nhan sắc được dân mạng hết lời ngợi khen
- Đi giặt ủi vô tình gặp gái xinh, chàng trai hớn hở ra làm quen và cái kết đắng lòng
- Fan hết hồn khi streamer Độ Mixi tự tung ảnh thân mật với “gái lạ”
- Hot Girl bị cộng đồng DOTA 2 ném gạch “sấp mặt” vì vô tình “nói to” mà lại thiếu kiến thức trong game
- Con người có thể đạt được cuộc sống vĩnh hằng không?
Một nửa thế giới
Nguyễn Vũ Thiên Anh
Bạn đang xem: [Cây Bút Vàng 2020] Game là một nửa thế giới trong tôi
Ngày xưa, khi bàn phím và con trỏ chuột vẫn còn là xa xỉ phẩm. Khi tâm trí chúng ta chỉ toàn là trò chơi điện tử cầm tay. Vậy nên vào lúc bốn hoặc năm giờ chiều hoặc muộn hơn, trong phòng chơi game ẩm ướt, đầy mồ hôi, thứ duy nhất còn lại là tiếng quạt cót két thổi ra luồng khí nóng. Chúng tôi chơi cả ngày lẫn đêm.
Hoặc máy chơi game luôn có hai tay cầm, nghĩa là bạn luôn phải chơi với một người khác (hoặc nhiều hơn). Tôi đã thách thức bất kỳ ai có thể một mình đánh bại tất cả các trò chơi “Mega Man” hoặc “Rambo” vào thời điểm đó. Vì vậy, bạn phải chơi cùng nhau. Vì vậy, bạn tự nhiên trở nên thân thiết.
Kết bạn thân thiết qua trò chơi cầm tay
Khi còn nhỏ, việc kết bạn thật đơn giản, chỉ cần đến một cửa hàng trò chơi, nhìn chằm chằm vào màn hình của ai đó, trò chuyện vài câu, chơi cùng nhau rồi tự nhiên trở thành bạn bè, lập thành một nhóm mà không hề nhận ra. Phòng trò chơi chật chội và tối tăm, đầy vết nứt, đôi khi lẫn với mùi buồn tẻ của cơn mưa cuối hè nặng hạt. Ẩm ướt, mốc meo hoặc đôi khi nóng nực, ồn ào. Tôi không biết lúc đó chúng tôi đang tìm kiếm điều gì, nhưng chúng tôi chỉ co ro trong góc đó. Quên mất ngủ, quên mất thế giới.
Một thế giới ngột ngạt, một thế giới dịu dàng. Một thế giới cay đắng, một thế giới ngọt ngào. Có lẽ là vì thành phố phát triển quá nhanh, át đi mọi tiếng cười. Chôn vùi mọi khoảng sân trống, chôn vùi một đặc quyền thời thơ ấu. Người lớn luôn bảo chúng ta làm gì đó thay vì chơi những trò chơi vô bổ. Vậy chúng ta nên làm gì? Không ai biết, ngay cả họ cũng không có câu trả lời. Tuổi thơ trong quá khứ là một câu chuyện cổ tích. Tuổi thơ của chúng ta được lấp đầy từng ngày.
Thị trấn đồi núi, mũi đất mà người lớn thường nhắc đến? Tôi hồi nhỏ chưa từng biết đến nó và không ai có ý định đưa tôi đi tìm nó. Nhưng tôi biết điều gì sẽ xảy ra sau trò chơi “vô bổ”. Đó là con kênh ẩn sau ngọn đồi, cách nhà chưa đầy một km, nơi cả nhóm thường rủ nhau đến khi họ kết thúc “trò chơi”. Đó là “một nhóm người điên” chơi khăm những chú chó và làm vỡ chuông nhà hàng xóm, điều mà ngay cả trong mơ, một đứa trẻ ngoan như tôi cũng không bao giờ dám làm. Có vui không khi đắm mình vào một thế giới khác? Đối với tôi, nó vui, rất vui. Nó cho tôi những người bạn, rất nhiều người bạn.
Chúng tôi bị cuốn hút suốt ngày mà không thấy chán…
Thành phố trong hai ngàn năm. Các căn hộ được xây dựng gần nhau, cuộc sống của mọi người trôi qua nhưng vẫn không thể theo kịp ước mơ của họ. Vì vậy, họ đã bỏ rơi con cái của mình, bỏ lại mọi thứ phía sau và chạy theo một thứ gì đó ảo tưởng. May mắn thay, những đứa trẻ vẫn có một nơi để ẩn náu, một nơi mà nếu chúng không biết phải làm gì, chúng có thể đến đó và vui chơi. Một nơi có rất nhiều bạn bè, nơi sau khi chơi trò chơi, chúng sẽ chơi trốn tìm (hoặc trốn học) để biết rằng chúng vẫn còn một tuổi thơ.
Xem thêm : Cộng đồng mạng choáng ngợp với màn đập heo tiền tỷ, cô gái Sài Gòn có “siêu ngân khố” sắm tết
Tiếng kẽo kẹt của chiếc quạt cần tra dầu, tiếng nổ lách tách của màn hình mỗi khi đến giờ ăn hóa ra lại là nhịp cầu nối giữa con người với nhau. Nếu không có những trò chơi “chiến đấu vô bổ” đó, tôi cá là tuổi thơ của chúng ta sẽ không có tiếng nói của con người. Ngồi trong phòng ngủ chơi trò gia đình, học bài và chờ đêm xuống. Cứ thế, cứ thế cho đến một ngày không còn tiếng nói của con người nữa, khiến chúng ta cảm thấy như mình đang sụp đổ. Liệu có ai đó sẽ chết không?
May mắn thay, vẫn còn phòng trò chơi ẩm ướt đó, vì vậy tôi có bạn bè để chơi cùng, vì vậy tôi biết mình còn sống. Và ít nhất nó giúp tôi không sụp đổ trong cô đơn giữa bốn bức tường của thành phố này.
Sài Gòn, 20 năm. Cái tay cầm rỉ sét, mốc meo vẫn ám ảnh tôi. Ai còn nhớ trò chơi vô dụng ngày xưa? Ai sẽ chơi với tôi? Những ngày tháng trôi qua thật nhanh, tuột khỏi tầm tay tôi…
Sân chơi “Cây bút vàng” được GameK tổ chức hàng năm đã trở thành truyền thống để các game thủ có cơ hội giao lưu và thể hiện bản thân với các game thủ trên toàn thế giới.
Đây cũng là nơi bạn có thể đọc và trải nghiệm những bài viết tuyệt vời, chất lượng… xoay quanh cuộc sống, những cung bậc cảm xúc rất riêng mà chỉ game thủ mới có thể hiểu và đồng cảm.
Để biết thông tin chi tiết về cuộc thi và giải thưởng, hãy xem Tại đây. Mọi bài viết và thắc mắc, vui lòng gửi đến caybutvang@gamek.vn!
Nguồn: https://tuyengiaothudo.vn
Danh mục: Tin tức