Những game thủ 8x đầu tiên như tôi chắc chắn không thể quên những ngày chúng tôi tụ tập ở các quán cà phê internet. Đó không chỉ là nơi để đắm mình vào thế giới game, mà còn là nơi quen thuộc để trở về, nơi của tình anh em, tình đồng chí và những lúc vô tư… bảo vệ lẫn nhau bất cứ khi nào có ai đó trong nhóm bị cha mẹ “săn đuổi”.
- Jack xóa sạch hình chung giữa cả hai, K-ICM vẫn lưu luyến, giữ lại file hợp tác, màn hình điện thoại vẫn để ảnh của cặp đôi?
- Đắk Nông: Mâu thuẫn trong lúc chơi game, thiếu niên 14 tuổi dìm bạn xuống suối
- Nữ ca sĩ 10x “Anh nhà ở đâu thế” Amee bỏ tiền tỷ làm MV vì “nghiện game”
- COVID-19: Diễn biến ngoài lãnh thổ TQ đáng lo ngại, Hàn Quốc tăng lên 556 ca nhiễm bệnh
- Trang trại 3.800 máy PS4 Slim hoá ra không phải để đào coin, mà dùng để “cày” vật phẩm trong game FIFA 21
Tôi nhớ hồi sáng tôi thường trốn học để chơi game. Tôi đã tiêu hết tiền ăn sáng mẹ cho vào game nhưng vẫn không thỏa mãn được cơn nghiện. Tôi thậm chí còn lấy trộm tiền của mẹ khi về nhà để đi chơi. Cho đến bây giờ, mẹ tôi vẫn không biết rằng tôi đã mất tiền. Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy rất tội lỗi.
Có những thứ tiền không bao giờ mua được… đó là ký ức. Nghĩ lại năm 2001, trò chơi Resident Evil rất được ưa chuộng. Mỗi tối khoảng 8-9 giờ tối, có một anh chàng chơi và tất cả trẻ em quanh nhà anh ta đứng và ngồi xem cho đến khi con thằn lằn đập vỡ kính và nhảy ra ngoài, cả nhóm giật mình đến nỗi ngã khỏi ghế :).
Vào thời điểm đó, tôi từng coi quán cà phê internet là ngôi nhà thứ hai của mình, trường học thậm chí không bao giờ nằm trong danh sách đó (thật là một suy nghĩ kỳ lạ). Tôi đam mê đến mức tôi có thể gõ cửa nhà mọi người lúc 5 giờ sáng chỉ để chơi game. Tôi nghiện đến mức sau giờ học, tôi sẽ chạy thẳng đến quán cà phê internet gần trường để giữ chỗ cho các đồng đội của mình, chơi cho đến giờ ăn và sau đó tôi sẽ lê mình về nhà.
Mỗi lần mẹ tôi lấy dép của tôi và tát vào má tôi, nhưng sự việc vẫn như vậy. Có một năm khi tôi học lớp 12 và sắp thi đại học nhưng tôi vẫn chơi game. Đó là thời điểm tôi nghiện game đến mức quên ăn quên ngủ, quên hết mọi thứ, và bị đánh nhưng vẫn chơi. Nghĩ lại, thật ngu ngốc, nhưng vào thời điểm đó đó là một “đam mê” và bây giờ tôi nhớ lại với cả niềm vui và nỗi nhớ.
Giờ mình vẫn còn cái máy tính cũ chạy Win Me, ram 128, chipset Intel, mẹ mua cho em trai mình học nhưng máy tính đó chẳng làm được gì, hai đứa bàn nhau góp tiền để âm thầm nâng cấp máy, mua một thanh ram 128 về nâng cấp như trứng, tốn cả một gia tài, chưa kể…
Bây giờ, bận rộn với công việc, chúng ta chỉ có thể chơi trò chơi trực tuyến cùng nhau. Đã qua rồi cái thời chúng ta kết nối với mạng LAN, khi tất cả các chàng trai sẽ chơi cùng một trò chơi với rất nhiều tiếng la hét, niềm vui, sự tức giận và nỗi buồn, vui vẻ đến nỗi chúng ta quên hết mọi thứ. Mọi người đều đã bước những bước đầu tiên vào thế giới ảo đầy màu sắc, và bây giờ trong đầu họ là những kỷ niệm khó quên về tuổi thơ, cùng với tình yêu vô bờ bến dành cho trò chơi.
Đến lúc chơi và quên đi những ngày tháng
Ngày nay, có rất nhiều trò chơi hay, nhưng tôi không cảm thấy vui như trước. Các quán cà phê Internet hiện có các phòng Cyber riêng, chất lượng cao với chuột chất lượng cao, bàn phím cơ, ghế da, máy lạnh… mọi thứ. Nhưng “chất lượng” của game thủ đã thay đổi quá nhiều khiến chúng ta cảm thấy thất vọng. Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, không ai quan tâm đến việc người khác đang chơi gì hoặc họ đang vui vẻ như thế nào. Tôi sẽ không bao giờ có cảm giác học tập chăm chỉ với 4-5 người bạn như trước đây.
Cả một tuổi thơ, mỗi lần nhớ lại lại thấy nhớ quá… 🙁
Nguồn: https://tuyengiaothudo.vn
Danh mục: Tin tức